Chương 311: Bí pháp

[Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Tuý Cai Ngoạn Tử

9.105 chữ

02-09-2023

Văn Trạch Tài nâng đối phương dậy, bắt đầu hỏi vào vấn đề: “Lúc phát hiện cơ thể mình xảy ra biến đổi ông có đi tìm người đàn bà kia không?”

Hứa Hoành Dân sầu não: “Có, tôi có đi tìm nhưng không thấy. Hỏi hàng xóm xung quanh thì họ bảo cô ta dọn đi từ lâu rồi.”

Văn Trạch Tài cảm thấy chuyện này quá kỳ quái khiến anh vô thức liên tưởng tới tình huống của Trần Tứ Nương, dì Tần Dũng. Nhưng lại nhớ tới quyển sách cổ Chương Toàn đưa, trong đầu Văn Trạch Tài lập tức nghĩ tới một khả năng khác, anh liền hỏi tiếp: “Ngày ông tới nhà người phụ nữ đó là ngày nào, còn nhớ không?”

“Tháng này năm ngoái, cách đây vừa đúng một năm.”

Vừa đúng một năm tức là tròn mười hai tháng.

Văn Trạch Tài hỏi tiếp: “Từ đó về sau, ông không nghĩ tới chuyện chăn gối nữa đúng không?”

Hứa Hoành Dân vội gật lấy gật để: “Đúng đúng, tròn một năm nay tôi không hề nghĩ tới chuyện đó. Thẳng đến một tháng trước tôi đột nhiên phát hiện chỗ đó không đúng cho lắm, tôi bắt đầu để ý hơn thì thấy nó cứ teo dần teo dần, mỗi ngày nhỏ đi một chút, đến giờ thì không còn thấy đâu nữa…”

Triệu Đại Phi nhíu mày: “Thế ông đi tiểu kiểu gì?”

“Đi tiểu bình thường, không thành vấn đề”, Hứa Hoành Dân bất ngờ đứng dậy, hai tay để trên cạp quần chuẩn bị tụt xuống.

Văn Trạch Tài vội nghiêng đầu, đánh mắt sang chỗ khác.

Thầy Triệu tá hoả giữ tay ông bạn lại: “Hoành Dân!”

Hứa Hoành Dân giật mình, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi…tôi chỉ muốn kéo ra cho mọi người xem…”

Trời thần, ở đây ai mà chẳng có, nào ai muốn xem cha nội!

Thầy Triệu xấu hổ vô cùng nhưng vẫn phải muối mặt hỏi giùm ông bạn: “Trạch Tài, có phải em biết được cái gì rồi không?”


Văn Trạch Tài không chút giấu giếm: “Em có một cuốn sách cổ ghi chép lại các bí pháp (1) trên thế gian. Trong đó có một loại bí pháp xuất phát từ một gia đình quý tộc thời phong kiến. Họ sử dụng nó để giúp con trai mình thuận lợi tiến cung làm thái giám mà không phải trải qua sự đau đớn của phương pháp tịnh thân (2) truyền thống.”

Hứa Hoành Dân tái mét mặt, lắp ba lắp bắp: “Thái…thái giám á…”

Dứt lời hai mắt lật trắng, lăn đùng ra ngất xỉu.

Thầy Triệu cũng choáng váng mặt mày, đành phải kéo tạm ông bạn lên chiếc ghế mây gần đó rồi mới quay sang hỏi Văn Trạch Tài cho kỹ càng: “Trên đời thật sự tồn tại loại bí pháp như vậy à?”

“Thật!” Văn Trạch Tài gật đầu chắc nịch, “Chẳng phải ở thời phong kiến vẫn thường có chuyện vua chúa lựa chọn những bé trai xuất thân từ tầng lớp vương công quý tộc để đưa vào cung làm tâm phúc, hầu cận bên cạnh mình và các hoàng tử hay sao.”

Và tất nhiên những đứa trẻ đó bị buộc phải tịnh thân. Còn vì sao lại được chọn, nguyên nhân là gì, tiêu chuẩn ra sao thì mãi mãi là bí mật nơi cung cấm, không tiết lộ ra bên ngoài và cũng không lưu truyền sử sách.

Nhưng đại đa số mọi người ở thời đấy đều cho rằng chuyện đó là phúc chứ không phải hoạ. Bởi được bầu bạn bên cạnh thiên tử là phúc phần to lớn mang lại danh dự và vinh quanh cho cả dòng tộc.

“Nếu vậy không lẽ người phụ nữ kia đã dùng cách đó để …” Thầy Triệu không sao nói ra lời, bởi nó vượt ngoài sức tưởng tượng của thầy.

Văn Trạch Tài cũng không đưa ra đáp án vội mà quay sang nhìn Hứa Hoành Dân. Thấy mí mắt hắn rung rung chứng tỏ đã tỉnh, anh hỏi ngay: “Có phải ông đã hứa hẹn gì đó với cô ta nhưng rồi cuối cùng nuốt lời không thực hiện, phải không?”

Hứa Hoành Dân lắc đầu quầy quậy: “Không, không có, tôi không hứa hẹn gì hết. Đến nói còn chả nói được mấy câu nữa là.”

Văn Trạch Tài vẫn ráo riết truy vấn: “Ông nhớ kỹ lại xem, thật là không hứa gì chứ?”

Triệu Đại Phi thì không lịch sự như sư phụ, cậu ghét bỏ bỗ thẳng vào mặt: “Lúc sướng lên rồi thì còn nhớ được cái gì nữa, không biết chừng lại vui mồm hứa sẽ bỏ vợ để rước nàng về dinh cũng nên!"

Thân là đàn ông, cậu cực ghét cái thể loại đã có gia đình vợ con đề huề rồi còn ra ngoài tòm tèm vụng trộm. Nó hèn hạ lắm!

“Không có, thật sự là không có mà!” Hứa Hoành Dân thề sống thề chết. Hận không thể móc ruột móc gan ra để chứng minh!

Kỳ thật cho đến bây giờ hắn vẫn rất hoang mang mỗi khi nhớ về buổi tối hôm ấy. Một căn nhà tối tăm cùng người phụ nữ quái dị, mọi hình ảnh đều chập chờn lộn xộn, hư hư ảo ảo không chân thực.

Thầy Triệu cho rằng ông bạn mình đã bị gài bẫy. Nhưng dù vậy thì cũng chẳng bênh nổi bởi nếu bản thân đàng hoàng, không có cái tật hám của lạ thì ai mà gài cho được.

Đối với trường hợp này Văn Trạch Tài cũng bó tay chịu thua: “Loại bí pháp này tôi cũng mới chỉ thấy trong sách cổ, hơn nữa từ cổ chí kim chưa một ai phá giải được, thế nên rất lấy làm tiếc.”

Hứa Hoành Dân mềm nhũn người, lại một lần nữa nằm vật ra đất, gọi thế nào cũng không chịu nhúc nhích. Thầy Triệu chỉ đành khe khẽ thở dài: “Thôi, nghỉ ngơi đi, tôi về đây. Trạch Tài, Đại Phi, phiền toái hai em đi một chuyến tới đây. Chúng ta về thôi.”

Dứt lời, thầy tự động mở cửa đi ra ngoài. Tất nhiên không quên khép cửa lại phòng trường hợp hàng xóm láng giềng vô tình trông thấy bộ dạng khổ sở chật vật của Hứa Hoành Dân.

Thím Hứa đã đứng chờ sẵn ở ngoài sân, thấy mọi người đi ra thím vội vàng chạy tới, trên mặt không giấu được vẻ thấp thỏm mong chờ. Thầy Triệu cụp mắt, khó xử nói: “Em dâu, chúng tôi về đây.”

Nghe vậy là thím Hứa đã đoán được kết quả. Tuy nhiên thím không quá thất vọng như mọi người tưởng tượng: “Làm phiền mọi người vất vả tới tận đây, hay là ăn bữa cơm rồi hẵng về.”

Nhắc đến ăn là Triệu Đại Phi hơi thích thích rồi đấy, ai dè Văn Trạch Tài lại từ chối: “Chúng tôi xin nhận thịnh tình của thím nhưng giờ chúng tôi phải về ngay kẻo lỡ chuyến xe lên thành phố.”

Thím Hứa lịch sự nói cảm ơn rồi tiễn ba người ra cổng.

Đi cách một đoạn khá xa, thầy Triệu mới thở dài bộc bạch: “Hai vợ chồng Hoành Dân là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau đấy chứ. Tuy rằng hắn ở rể nhưng nhà vợ không chút coi thường, tình cảm vợ chồng phải nói là rất hoà thuận, ấm êm. Chả hiểu trẻ không chơi già đổ đốn hay gì mà tự nhiên lại sinh tật, nghĩ mà chán quá đi mất!”

“Hả? Ở rể hả thầy?” Triệu Đại Phi hết sức sửng sốt, phải hỏi lại một lần tại sợ mình nghe nhầm.

“Ừ, không sai, Hoành Dân ở rể nhà vợ”. Thầy Triều cũng khá bất ngờ trước phản ứng có phần thái quá của cậu ấy.

Đột nhiên Văn Trạch Tài khựng bước. Thông tin này kết hợp với biểu cảm của thím Hứa ban nãy đã nói cho anh biết chân tướng.

Đi một quãng mới phát hiện rớt mất một người, thầy Triệu lật đật vòng lại, nghi hoặc hỏi: “Sao sao, có chuyện gì vậy?”

Văn Trạch Tài cười cười: “Không có gì đâu thầy.”

Ra khỏi thôn, Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi tạm biệt thầy Triệu rồi lên xe trở về Liêu Thành.

Chỉ còn lại hai thầy trò, Triệu Đại Phi mới nói ra thắc mắc trong lòng: “Sư phụ, sao con cứ cảm thấy bà vợ là lạ thế nào ấy. Sư phụ có thấy vậy không?”

“Có”, Văn Trạch Tài vuốt vuốt cằm, đưa ra giả thuyết, “thí dụ con đi tằng tịu bên ngoài bị vợ phát hiện nhưng vợ không thể đánh lại con mà ở nhà vẫn còn cả đám nhóc cần con chung tay nuôi nấng. Vậy con nghĩ trong trường hợp ấy, người vợ sẽ xử lý thế nào?”

“Thầy, thầy cứ nói là được rồi cần gì phải lấy thí dụ lên con, còn lâu con mới ngoại tình phản bội vợ con”, Triệu Đại Phi bĩu môi phụng phịu, “Nhưng trong trường hợp ấy thì chắc chắn người vợ sẽ không giết chồng vì còn phải cần thằng chồng đi làm kiếm tiền nuôi con cái mà. Không thể giết, không thể đánh cho tàn phế nhưng cũng không thể nhắm mắt cho qua được, mấy bà đàn bà thù dai lắm, chắc chắn sẽ trả thù lên chỗ khác.”

Văn Trạch Tài cong môi cười khiến Triệu Đại Phi sởn cả tóc gáy: “Trời thần, chẳng lẽ…”

“Không biết nữa, nhưng có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho hắn ta rồi”, Văn Trạch Tài nhún vai đồng thời không quên căn dặn: “Lấy đó mà làm gương, sống cho đàng hoàng tử tế vào, đừng có mà một dạ hai lòng.”

Triệu Đại Phi lập tức giơ hai ngón tay lên trời thề: “Con thề vĩnh viên chung thuỷ với Vân Hồng, tuyệt đối không thay lòng đổi dạ, phụ bạc vợ con.”

Ngồi xe dọc một đường về tới khu phố cổ. Hai thầy trò vừa bước xuống liền trông thấy anh cả Tất đã đứng đợi trước tiệm đoán mệnh từ bao giờ.

Văn Trạch Tài rảo bước tiến tới, đầu tiên là quan sát một lượt từ đầu xuống chân, thấy hắc khí trên người anh cả Tất đã tan hết, mới yên tâm lên tiếng hỏi: “Có việc gì mà tìm em giờ này?”

Anh cả Tất thở dài, quơ quơ chai rượu tây trên tay: “Anh em mình làm vài chén đi.”

Ngồi nhậu cả buổi nhưng anh cả Tất chả nói năng gì, chỉ im lặng uống cho tới khi say mèn gục xuống bàn mà trên mặt vẫn vương vấn ưu tư. Đúng là nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm!

Biết anh ấy có chuyện buồn nhưng Văn Trạch Tài không tiện hỏi. Mãi sau, từ miệng Tất Trường Lâm mới biết được thì ra Hoa Trà và nhà cô ấy dã dọn đi đâu không rõ. Tiệm trà cũng đóng cửa nghỉ bán. Còn anh cả Tất thì đồng ý kết hôn với cô gái do mẹ mình làm mai. Có điều trên mặt cô dâu xuất hiện một vết chém, dù đã chạy chữa khắp nơi, đổ không biết bao nhiêu tiền bạc nhưng cũng không thể nào xoá sạch được vết sẹo ấy.

Và hung thủ không ai khác chính là Hoa Trà. Lòng ghen tuông đã che mờ lý trí và biến cô ta thành một con thú dữ!

===

Chú thích:

(1)Bí: giấu kín, không hở ra cho ai biết

Pháp: pháp luật, phương thức, giáo lý.

(2)Tịnh thân là quá trình cắt bỏ bộ phận sinh dục của những quân hầu Nam, nhằm đảm bảo sự trong trắng cho những hoàng thân quốc thích là phụ nữ.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!